Dục vọng trỗi dậy phịch cùng bà chị xinh Hinako Morinichi Trương Quân lập tức ép mình không được quá căng thẳng, ngáp dài giả vờ buồn ngủ. Ta đói lâu như vậy, không ăn liền sẽ khó chịu. Tiểu Huyền ngoan ngoãn đáp. Anh thực sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn trong bụng và sự cám dỗ của đồ ăn trên bàn mà anh chưa từng ăn. Anh ấy thích đồ ăn nhẹ và nước trái cây tươi, ngọt. Có lẽ vì đói, hoặc có lẽ vì chưa bao giờ được ăn những thứ tinh tế và đắt tiền như vậy nên Tiểu Huyền vô tình ăn hết đồ ăn trên bàn, quay đầu lại đã nhìn thấy Trương Quân đang dựa vào giường, nở nụ cười âm ỉ. Lập tức xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nói. – Xin lỗi, tôi ăn hết rồi. Cô gái ngốc nghếch, tôi không đói. Trương Quân cười lắc đầu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói. Nào, đừng để bị cảm lạnh, hiện tại ta cũng không buồn ngủ lắm, chúng ta nói chuyện đi. Ừm. Tiểu Huyền chạy đi rửa tay